Phu quân, kiềm chế điểm_chương 11

Chương 11: Vợ chồng tổ chức lừa gạt người.

Hôm nay khi Thu Nguyệt tỉnh giấc, mí mắt bất ngờ nhảy vẹo một cái. Nhìn xem bên ngoài trời quang mây tạnh, cũng không thấy dấu hiệu của trời không tốt a!

Được, vẫn là nhanh chóng đến hầu hạ vương gia đi, xem ra vương gia vẫn có chút thích vương phi, vậy thì không thể được! Nhưng mà vương gia hẳn là vẫn thích nàng nhiều hơn một chút, tốt xấu đã có nhiều năm nhân tình, tối hôm qua chuyện canh gà bị nàng uống cũng không có phản ứng…

Thu Nguyệt nghĩ như vậy thì không khỏi ưỡn ngực dâng lên một trận đắc ý. Thoa tốt son môi, nàng nhanh chóng bước đến phòng ngủ của của Bùi Cẩn.

Mà Nhan Thế Ninh, đã chờ nàng thật lâu.

“Vương gia, nô tỳ giúp ngài thay quần áo.” Thu Nguyệt dán đi lên.

“Không cần, ngươi giúp vương phi đi.” Bùi Cẩn ôn hòa cự tuyệt.

“Nhưng nô tỳ sợ hầu hạ không quen sẽ khiến vương phi tức giận.” Thu Nguyệt kiên trì không ngừng.

“Vậy thì ngươi đứng bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Nói xong Bùi Cẩn liền đi đến chỗ bình phong chuẩn bị thay quần áo.

Thu Nguyệt thấy thế, chạy nhanh đuổi kịp.

Bên cạnh bình phong là bàn trang điểm, Nhan Thế Ninh đang ngồi ở đó chải đầu. Nhìn đến Thu Nguyệt đi tới, nàng đột nhiên nhíu mày.

“Ai nha, bụng của ta đau quá! Thu Nguyệt cô nương, mau đến đây đỡ ta một lát!” Khi nói, nàng cong cong thắt lưng giống như sắp không chịu nổi mà ngã sấp xuống, một tay kia thì vươn ra chuẩn bị bắt tới làn váy của Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt nhìn sắc mặt nàng trắng xanh, vừa hoảng sợ vừa chán ghét, nhanh chóng lùi lại mấy bước. Mà phía sau nàng là một cái giá, trên giá không biết khi nào thì đặt một bình sứ vẽ mây khắc hoa.

Thu Nguyệt đụng vào cái giá, bình sứ lung lay sắp đổ nhưng cũng không rơi xuống. Bùi Cẩn vừa thấy không tốt liền lập tức tiến lên đỡ Nhan Thế Ninh, thời điểm đi qua cái giá lại thuận tiện đá thêm một cái.

Vì thế bình sứ rơi xuống đất, vỡ tan nát thành từng mảnh nhỏ.

Thanh âm vang lên bên chân, Thu Nguyệt vội vàng né ra, đợi đến khi nàng nhìn ra vật gì bị vỡ thì mặt đằng một chút trắng bệch —— đây chính là đồ ngự ban của hoàng thượng! Vương gia yêu thích nhất là cái bình này thế nhưng lại bị nàng đụng vào làm cho vỡ nát!

Không đợi nàng hoàn hồn, bên kia Nhan Thế Ninh lại phát ra thanh âm cực kỳ thống khổ: “Thu Nguyệt, ngươi vì sao không đỡ ta?”

Thu Nguyệt nhìn lại thì thấy Nhan Thế Ninh đã ngã trên mặt đất mà Bùi Cẩn đang muốn ôm nàng.

Bùi Cẩn nghe được Nhan Thế Ninh nói những lời này, ánh mắt cũng chuyển hướng nhìn về phía Thu Nguyệt, thần sắc cực kỳ không tốt: “Thu Nguyệt, chẳng nhẽ hiện tại ngươi ngay cả mọi người cũng không muốn giúp đỡ sao?”

Khi nói chuyện lại nhìn thấy những mảnh nhỏ trên đất, sắc mặt càng thêm khó coi: “Đây chính là bình sứ mà phụ hoàng ban thưởng cho ta thế nhưng lại bị ngươi đánh vỡ!”

Thu Nguyệt biết chính mình gây ra đại họa, lập tức quỳ xuống đất: “Vương gia, nô tỳ không cố ý, nô tỳ là bị vương phi dọa…”

Bùi Cẩn vô cùng tức giận, cũng không thèm để ý đến nàng, ôm lấy Nhan Thế Ninh đi đến bên giường, lại nói: “Mau mời Bắc Đẩu tiên sinh đến!”

Bắc Đẩu đang chế thuốc, nhìn thấy tiểu nha đầu hoang mang rối loạn chạy đến còn tưởng rằng có chuyện gì lớn xảy ra, có thể độc của Nhan Thế Ninh phát tác cho nên vội vã chạy qua. Ai ngờ chẩn trị một phen, hơi thở bình thản, mạch tượng vững vàng, trừ bỏ sắc mặt trắng bệch thì mọi thứ đều bình thường.

Vậy đây là có chuyện gì?

Bắc Đẩu nhìn qua Bùi Cẩn thấy được sắc mặt của hắn liền không nói nhiều, chỉ phán một câu: “Thân thể của vương phi không có nhiều đáng ngại nhưng vẫn cần phải cẩn thận chăm sóc thêm!”

Lời này so với không nói cũng giống nhau, nhưng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì nên cũng chỉ có thể nói như vậy.

Mà bên kia Thu Nguyệt nghe được lời như vậy liền thở ra một hơi, nếu nàng ta thực có chuyện gì thì nàng đúng là không có thứ tốt mà ăn! Giây lát sau lại có chút thất vọng, nàng ta tốt nhất là dính bệnh nan y, sau đó lập tức đi đời nhà ma liền thật tốt!

Bùi Cẩn lúc này cũng hòa hoãn sắc mặt, cầm lấy tay Nhan Thế Ninh dịu dàng nói: “Ái phi không có chuyện gì là tốt rồi, vừa rồi thật sự là khiến ta sợ hãi!”

Nhan Thế Ninh suy yếu lại hổ thẹn nói: “Khiến vương gia lo lắng rồi!”

Trấn an xong Nhan Thế Ninh, Bùi Cẩn nhìn về phía Thu Nguyệt, trên mặt không còn ý cười: “Bổn vương chưa bao giờ bạc đãi các ngươi, sinh hoạt trong vương phủ cũng chưa từng chịu trách phạt nhưng hôm nay các ngươi đúng là đã quá mức! Hiện tại may mắn là vương phi không có chuyện gì, nếu có việc, ngươi như thế nào gánh chịu? Không chỉ thế ngươi còn đập nát bình sứ ngự ban của phụ hoàng, ngươi bảo ta biết làm thế nào?”

“Vương gia, nô tỳ biết sai rồi! Cầu xin vương gia tha thứ!” Thu Nguyệt nói xong lại lê đầu gối đến trước mặt Bùi Cẩn, bắt lấy quần áo hắn cầu xin tha thứ.

Bắc Đẩu thấy thế, chán ghét tránh ra thân mình. Mà Nhan Thế Ninh thì bĩu môi, xoay người, nhắm mắt làm ngơ.

Bùi Cẩn thở dài, nhìn như không đành lòng nói: “Quên đi, ngươi dù sao cũng đã đi theo ta vài năm, ta cũng không nỡ trách phạt ngươi. Ngươi ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ một tháng đi.”

Thu Nguyệt nghe những lời đầu còn mừng thầm trong lòng, đợi sau khi nghe hết liền trợn tròn mắt —— đóng cửa suy nghĩ một tháng? Vậy thì nàng còn chỗ đâu mà diễn?

Bùi Cẩn cũng là ý ta đã quyết, thấy nàng muốn mở miệng liền ngắt lời nói: “Ngươi không cần nhiều lời, cứ như vậy mà làm đi!”

Đám người Thu Nguyệt lui xuống, Bắc Đẩu cũng không thấy có chuyện gì của mình liền phất tay áo rời đi. Bên trong phòng ngủ chỉ còn có hai người Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh.

“Ái phi, biểu hiện của vi phu có vừa lòng không?” Bùi Cẩn ngửa người, cũng hướng trên giường nằm xuống, cười nói.

Nhan Thế Ninh thấy hắn muốn nằm xuống liền chạy nhanh lăn một vòng vào phía bên trong, cầm lấy cái gối đầu chặn ở giữa, nói: “Quả nhiên là chuyên môn đi lừa đảo, nói dối diễn kịch đều tự nhiên như không!” Ngẫm lại lúc hắn đau lòng khi nhìn thấy bình sứ bị vỡ, phẫn nộ và bất đắc dĩ lúc trách cứ Thu Nguyệt, chậc chậc, thật sự là giống không để đâu cho hết!

“Siêu lừa đảo!” Nhan Thế Ninh lại lẩm bẩm một câu.

“Như nàng thôi!” Bùi Cẩn cười vô cùng thuần lương.

“…” Nhan Thế Ninh lại nhớ tới ngay từ đầu là nàng bày ra âm mưu này, nháy mắt liền không có gì để nói.

Bùi Cẩn thấy nàng nghẹn, cười thầm, rồi sau đó nhân lúc nàng không đề phòng mà vươn tay nhéo má nàng một cái, nói: “Mau đem bột trì trên mặt rửa đi, trát dày như vậy hại da mặt!”

Nhan Thế Ninh lúc này mới nghĩ đến, chạy nhanh xuống giường đi rửa mặt —— vừa rồi vì để dọa Thu Nguyệt cho nên nàng vụng trộm bôi đầy bột trì lên mặt, trắng xanh trắng xanh, không khác gì mặt quỷ!

Đi đến bên cái giá, nàng nghĩ tới cái gì lại quay đầu nghi hoặc hỏi: “Ta chỉ bảo ngươi tùy tiện lấy ra cái gì đó, ngươi lại lấy bình sứ hoàng thượng ngự ban ra làm gì? Làm vỡ rất đáng tiếc!”

Bùi Cẩn cười nói: “Diễn kịch phải làm cho giống thật. Không lấy ra vật quý giá làm sao dọa sợ nàng ta?”

Nhan Thế Ninh nghe giọng điệu không sao cả của hắn thì không khỏi kỳ quái, tốt xấu cũng là vật hoàng thượng ban cho, lại xem biểu tình kinh hoàng vừa nãy của Thu Nguyệt, nàng vẫn nghĩ chiếc bình sứ kia phải có ý nghĩa rất lớn, nhưng hắn hiện tại lại biểu hiện ra bộ dáng không sao cả… Nhan Thế Ninh hồ nghi nhìn về phía hắn, chỉ tiếc hắn đang ôm đầu, nhìn không thấy biểu tình.

Nhưng mà, hắc hắc, hắn thật đúng là xuống được tay!

Kế hoạch của nàng là như thế này, nàng giả bộ đau bụng muốn Thu Nguyệt đến đỡ. Nếu Thu Nguyệt đưa tay ra giúp, vậy chuyện gì đều không có xảy ra, còn nếu như nàng không đỡ mà lui về phía sau thì bình sứ sẽ bị đụng đổ, nàng ta cũng sẽ bị trách phạt. Kỳ thật đây cũng chính là một lần thử, Nhan Thế Ninh cho Thu Nguyệt một cơ hội, chẳng qua Thu Nguyệt không quý trọng mà thôi. Đương nhiên, Nhan Thế Ninh nghĩ ra kế hoạch này chính là dựa vào việc Thu Nguyệt tâm cao khí ngạo sẽ không đến đỡ nàng.

Chẳng qua muốn thực hiện kế hoạch này thì không thể chỉ dựa vào một người, còn phải cần Bùi Cẩn phối hợp. Đầu tiên là bắt hắn cống hiến ra một vật gì đó hơi trân quý một chút, sau đó lại khiến hắn lên đài diễn một vở chủ tử giáo huấn nô tài.

Vốn nàng còn có chút không yên, nghĩ rằng Bùi Cẩn là thật sự sủng ái Thu Nguyệt, trước mặt nàng bảo trì khoảng cách cùng Thu Nguyệt cũng chỉ là giả vờ giả vịt, mà khi hắn nói Thu Nguyệt có “thân phận đặc thù” khiến nàng cũng có chút kiêng kị, sợ chọc vào nàng ta lại gây ra phiền toái cho Bùi Cẩn. Cho nên khi nàng nghĩ ra kế hoạch này cũng vô cùng cẩn thận, ai ngờ thằng nhãi này khi nghe nàng nói xong thì hai mắt lòe lòe tỏa sáng, nói một câu: “Nếu ái phi thích, vi phu nhất định sẽ kiệt lực phối hợp.”

Ngao!

Thời điểm lấy khăn lau mặt, Nhan Thế Ninh lại nói: “Ta cũng chỉ muốn hù dọa nàng một chút, ngươi thế nào lại phạt nàng đóng cửa suy nghĩ những một tháng?”

Bùi Cẩn cười nói: “Ái phi không phải là không muốn trông thấy nàng ta sao, ta đương nhiên phải làm hết sức để vừa lòng ái phi rồi!”

Nhan Thế Ninh nhìn bộ dáng chí công vô tư của hắn mà run rẩy cả người, nhưng mà lúc quay lưng lại, khóe môi vẫn cong lên một nụ cười, theo sau lại tranh cãi nói: “Vậy ngươi như thế nào lại không phạt đánh. Sai của nàng chỉ bằng đóng cửa suy nghĩ là quá nhẹ, chẳng nhẽ ngươi lại không đành lòng, thủ hạ lưu tình?”

Bùi Cẩn đứng lên vuốt phẳng y bào, thản nhiên lại bất đắc dĩ nói một câu: “Ai bảo ta là một Hiền vương đâu, tự nhiên phải lấy khoan dung để đối đãi với người ngoài rồi!”

“…” Nhan Thế Ninh không nói gì nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng trực tiếp xem thường, cầm lấy cây quạt xoay người đi ra ngoài.

Tên này thực là không có lúc nào không quên diễn trò!

Bùi Cẩn ở bên trong nhéo một khối điểm tâm nàng ăn còn thừa sau đó cũng theo đi ra ngoài, trên mặt là tươi cười không giấu được. Ha ha, ra vẻ nàng lại bị lừa rồi —— ta mới không nói cho nàng biết ta phiền chán đến nỗi muốn đá Thu Nguyệt đi từ lâu rồi!

“Tiểu sư tử, lần này ta giúp nàng, nàng còn chưa trả thù lao cho ta đâu!” Bùi Cẩn đuổi kịp, trêu ghẹo nói.

Nhan Thế Ninh nghe thấy vậy thì lảo đảo một cái: “Ngươi còn nghĩ muốn cái gì?”

Bùi Cẩn đi đến bên người nàng, đột nhiên hôn lên má nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ muốn nàng.”

“…” Nhan Thế Ninh sau khi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng tung chân lên đá.

Đúng lúc này, hạ nhân trong phủ chạy đến bẩm báo: “Đồ ban thưởng trong cung đã đến rồi ạ!”

Sáng sớm, còn không có việc gì, như thế nào tự nhiên lại ban thưởng? Còn là ban thưởng những thứ này… Nhan Thế Ninh nhìn trên bàn bày một hàng dài lăng la tơ lụa, trang sức châu báu, rất là nghi hoặc.

Bùi Cẩn biết chuyện này tất nhiên là sẽ phát sinh. Tính cách lão tử kia hắn đoán cũng không sai biệt lắm, ngày hôm qua nhìn trang phục của Nhan Thế Ninh không tốt, hoàng thượng ắt sẽ nghĩ đến thể diện của mình bị tổn hại, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn rất nhanh sẽ ban thưởng xuống dưới, chính là để cho người khác xem —— hắn đối xử với đứa con trai này rất tốt, các ngươi nếu muốn khinh thị nó, nghĩ kĩ một chút đi!

Khóe miệng Bùi Cẩn lộ ra một tia cười khổ khó có thể nhận thấy, nhưng khi Nhan Thế Ninh quay đầu nhìn lại thì hắn lại chuyển sang ý cười ôn hòa: “Phụ hoàng chắc hẳn là thích nàng rồi, nhận lấy đi.”

Nhan Thế Ninh nhìn hắn kỹ một cái, sau đó làm cái biểu tình —— Ngươi lừa quỷ sao?

***

Tác giả có điều muốn nói: Thu Nguyệt cô nương là nhân vật phản diện đầu tiên cho nên nàng không thể dễ dàng bị giải quyết như vậy! Ừm, chương tiếp theo, nàng sẽ đập nồi dìm thuyền! Đương nhiên, đôi vợ chồng này lại sẽ tiếp tục tổ chức thành đoàn thể hại người, đem khối u ác tính này hoàn toàn nhổ bỏ.

3 bình luận về “Phu quân, kiềm chế điểm_chương 11

Bình luận về bài viết này