Phu quân, kiềm chế điểm_chương 54

[54]

Bùi Cẩn tách hai chân của nàng ra, còn muốn đi xuống, nhưng Nhan Thế Ninh đâu chịu được kích thích loại này, lập tức lấy tay nâng đầu hắn lên.

“Không được như vậy…” Hai tròng mắt nàng mê ly, cúi đầu nói.

Bùi Cẩn nhìn nàng cười ái muội, sau đó tay hắn động một cái đem Nhan Thế Ninh kéo xuống dưới thân, mở lớn hai chân nàng, nâng lên mông nhỏ trắng noãn, rồi sau đó thắt lưng đỉnh, thứ nam tính thô to kia liền va chạm vào miệng hoa ướt át. Nhưng hắn cũng không vội đi vào, chỉ bỡn cợt bỡn cợt cọ cọ ở hai bên, cười xấu xa châm ngòi: “Không được như vậy… Là muốn như thế này sao, hả?”

Toàn thân Nhan Thế Ninh đều bị trêu chọc, sắc mặt hồng rực như say rượu, trên người lại nóng bỏng như có liệt hỏa thiêu đốt, hai nhũ câu no đủ đứng thẳng, ánh mắt sương mù như si như dại, phía dưới lại tê ngứa khó nhịn. Thế nhưng vật cứng rắn kia lại cứ để ở cửa ra vào, ma xát va chạm nàng khiến cho nàng không tự kìm hãm được mà run rẩy. Đợi cho tay của Bùi Cẩn niết nhẹ ở hoa châu thì cái miệng nhỏ nhắn phía dưới nhịn không được mà hộc ra nước.

Bùi Cẩn cảm giác được phản ứng rất nhỏ từ thân thể Nhan Thế Ninh, đưa tay xuống dưới tìm kiếm, phát hiện rừng rậm nhỏ đã muốn ẩm ướt không chịu nổi, khóe miệng hắn cong lên, giảo hoạt nở nụ cười. Nhưng hắn cũng không lập tức xâm nhập vào mà hơi chút nhích thân mình, trước phái ra đội tiên phong.

Ngón tay tiến vào trong u cốc, xúc cảm ấm áp mềm mại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, trong bụng Bùi Cẩn hừng hực dục hỏa nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, thậm chí tiếp tục đùa giỡn Nhan Thế Ninh: “Hoặc là như thế này? Hả?”

Nói xong, ngón tay lại càng thêm đưa đẩy, cảm giác được nơi mẫn cảm kia, hắn tà ác cong một chút. Trong khoảnh khắc, mưa xuân liền rào rạt tới tấp.

Nhan Thế Ninh căng thẳng thân mình, rên rỉ thành tiếng.

Bùi Cẩn tiếp tục tăng thêm lực đạo: “Rốt cục là ái phi muốn như thế nào?”

Nhan Thế Ninh nhìn hắn không ngừng trêu chọc chính mình, lại còn không cho thống khoái, vừa vội vừa thẹn.

Bùi Cẩn lại vẫn không nhanh không chậm hỏi: “Ái phi, nàng muốn hay là không muốn đây?”

Nhan Thế Ninh thấy hắn càng ngày càng quá đáng, xấu hổ không thành hình, cuối cùng cắn răng một cái, oán hận nói: “Bùi Cẩn, ta muốn đi ngủ!” Nói xong uốn éo thắt lưng muốn trốn.

Bùi Cẩn sao có thể để nàng như nguyện, tay vươn ra lại đem nàng tha trở về. Nhưng mà lúc này hắn cũng không dám trêu chọc nữa, đừng nói một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, hắn đã bị cấm dục hơn ba tháng rồi!

Lúc vật nam tính của hắn tiến vào vực sâu, cấm dục ba tháng toàn bộ được phát tiết, Nhan Thế Ninh thoải mái than nhẹ, kìm lòng không được mà ôm lấy cổ của Bùi Cẩn. Bùi Cẩn cũng là sảng khoái tới cực điểm, cắn mút đôi môi người dưới thân, chỗ khác cũng không ngừng nghỉ mà ra vào sâu cạn.

“Nàng xem, hiện tại không phải là nàng cắn ta?” Bùi Cẩn lúc này vẫn còn muốn trêu đùa Nhan Thế Ninh, cắn cắn lỗ tai của nàng xong lại dán bên tai nàng lẩm bẩm nói, “Thế Ninh, nàng thật đúng là chặt, cắn ta thật thoải mái!”

Chân Nhan Thế Ninh cuốn lấy lưng Bùi Cẩn, hai tay lại ôm cổ hắn, điểm tựa toàn thân đều tập trung ở bàn tay hắn đang nâng lấy mông nàng, trong lúc hai thân thể xích lõa gắn bó khăng khít cực độ mất hồn lại nghe được hắn nói như vậy — sóng triều bên trong lập tức bị xốc lên đến đỉnh rồi sau đó ầm ầm đem nàng bao phủ hoàn toàn.

Vì thế phía dưới, cắn càng chặt!

Bùi Cẩn cảm giác phía dưới run rẩy, tiểu đệ của hắn bị bao vây càng chặt, chặt đến nỗi không động đậy nổi. Nhưng mà Nhan Thế Ninh là đến, hắn còn đang tại nửa vời đây! Cố kỵ thai nhi trong bụng nên hắn không dám đè nặng, hơn phân nửa đều là hơi hơi áp lên nàng cho nên rất nhiều lực không dùng được. Dùng không ra lực lại có thể nào thống khoái?

Nhẹ nhàng chống đẩy một hồi, Bùi Cẩn nói: “Chúng ta đổi tư thế khác được không?”

Nhan Thế Ninh còn đang trong trạng thái choáng váng, chưa kịp làm ra phản ứng đã thấy thân mình bị người ta di chuyển. Mà khi vật cứng rắn kia lại một lần nữa đâm vào, dư âm cao triều chưa tan lại nhấc lên làn sóng mới.

“Quá sâu ~” Khóe mắt Nhan Thế Ninh hàm lệ, nói không rõ là đau hay vẫn là sung sướng.

Bùi Cẩn cảm giác được tư thế này hắn càng vào sâu bên trong thêm một chút, cũng càng vui sướng.

Nháy mắt, Bùi Cẩn tươi cười giống như tìm được bảo tàng.

Cảm giác tuyệt vời như thế này, về sau còn phải thử nhiều hơn mới được! Trong cung nơi nào đó hình như cất giấu rất nhiều bí tịch, vẫn là do một vị nổi danh nào đó ở tiền triều chế tác ra. Về sau có cơ hội, nhất định phải tìm xem.

Bùi Cẩn nghĩ như thế, động tác phía dưới càng lợi hại hơn…

Đêm hôm nay, Nhan Thế Ninh đến được vài lần, đợi cho nàng xụi lơ tại trong lòng chính mình, Bùi Cẩn mới thống khoái phát tiết một lần rồi sau đó mới kéo chăn gấm phủ lên người nàng, cảm thấy mỹ mãn đi ngủ.

Cũng không biết đến khi nào, hắn đột nhiên bị đánh thức, là Nhan Thế Ninh nói mơ.

“Dám tìm cho hắn sườn phi thiếp thị, về sau sinh cháu cũng không cho ngươi xem! Lão hỗn đản!”

Bùi Cẩn sửng sốt một lúc lâu, đợi cho hiểu được những lời này có ý gì, “lão hỗn đản” là chỉ ai, hắn nhịn không được mà cười ha ha.

Một góc bên trong vương phủ, Tiểu Ất đang ngủ hăng say đột nhiên bên tai lại nghe thấy một trận tiếng cười, lập tức cả người đều cảnh giác. Chờ nghe rõ là của vương gia nhà mình, hắn bĩu môi, xoay người tiếp tục ngủ. Cảm giác được hơi lạnh, lại hướng chỗ ấm áp bên cạnh dịch dịch người.

Tiểu Giáp bị đẩy tỉnh, không kiên nhẫn tung chân đá hắn: “Cút về giường ngươi ngủ đi!”

Vương phủ đã muốn im lặng, đêm trong thâm cung lại không hề bình yên.

Hoàng hậu sau khi nghe nói Thái tử gặp chuyện không may, cả người đều hỏng mất, ôm quần áo của Thái tử khóc không thành lời, hình tượng mẫu nghi thiên hạ bấy lâu nay đều không còn một mảnh. Nàng mắng Mục quý phi, mắng Bùi Chương, mắng hung thủ, mắng đến gào khóc, mắng đến một hơi thở không được, trực tiếp hôn mê.

Diên đế nghe được bẩm báo cũng biết nàng tâm thần lao lực quá đổ, sai người đốt chút hương an thần, để cho nàng an ổn ngủ một giấc. Mà sau khi phân phó hết thảy, hắn quay đầu, yên lặng rơi lệ.

Lúc này, trong Tê Phượng cung yên tĩnh đến thê lương. Bên ngoài, thị vệ đứng thẳng mình làm tận chức trách gác đêm, không phát hiện thấy bất kỳ động tĩnh gì, yên tâm mọi thứ đều bình thường. Kỳ thật nếu bọn họ tiến vào bên trong nhìn một cái có thể phát hiện ra toàn bộ cung nhân trực đêm đều ngủ li bì.

Trong điện thái y cho đốt hương an thần, nhưng ai cũng không biết hương này đã bị tráo đổi.

Mà trong lúc bốn bề tĩnh lặng, Hoàng hậu vốn đang yên giấc lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Nàng tựa hồ nghe đến một thanh âm ——

“Mẫu hậu, vinh hoa cho dù nhiều nhưng đảo mắt cũng chỉ là mây khói, không cần quá cưỡng cầu.”

“Vạn vật khôn cùng, giống như bụi, giống như khói. Chấp niệm quá mức, suy nghĩ làm bậy, nhân quả tuần hoàn, vạn kiếp bất phục. Buông đồ đao, quay đầu là bờ.”

Nàng mở choàng mắt, muốn nghe rõ nhưng thanh âm này lại tiêu không biến mất.

“Nạp mệnh đi!”

“Nạp mệnh đi!”

“Báo ứng!”

“Báo ứng!”

Một tiếng một tiếng, âm u mà lạnh lẽo phảng phất giống như vọng lên từ địa ngục tu la. Cố tình thanh âm này lại vô cùng rõ ràng, giống như có người thì thầm nói bên tai.

“Là ai? Là ai???” Nàng ngồi dậy, trừng to mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt vốn được bảo dưỡng xinh đẹp nay tiều tụy không chịu nổi tràn đầy kinh hãi. Mà khi nàng nhìn thấy một bóng đen bước từ trong đêm tối chậm rãi tiến lại gần chính mình, trong nháy mắt cả người đều nổi da gà.

Toàn bộ đèn đuốc bốn phía đều tắt, trong bóng đêm mờ mờ chỉ thấy thân ảnh người này thon dài, trên mặt mang một cái mặt nạ đồng xanh hình quỷ dữ.

“Ngươi là người hay là quỷ? Là người hay là quỷ?” Hoàng hậu sợ tới mức đều sắp khóc đi ra, nghĩ tới cái gì, lại kích động hướng về phía bên ngoài hô: “Người tới! Người tới!”

“Ngươi không cần hô, người ở đây đều đã chết!” Bên dưới mặt nạ, một giọng nói lạnh như băng khàn khàn truyền đến.

Hoàng hậu nghe vậy thì giật mình một cái, đợi đến khi nhìn thấy cung nhân nằm la liệt dưới đất, lập tức khuôn mặt đều trắng xanh, nhìn người đeo mặt nạ run giọng nói: “Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Mặt nạ quỷ âm u nói: “Ta là quỷ… Ta muốn lấy mạng ngươi… Ngươi hại chết nhiều người như vậy… Cũng đến lúc phải chết!” Nói xong, hắn rút ra một thanh trường kiếm: “Ngươi còn nhớ rõ thanh kiếm này không? Năm đó ngươi tặng cho ta… Ta rất thích nó… Liền mang nó xuống âm phủ…”

Hoàng hậu sau khi thấy rõ thanh kiếm kia, kinh tủng nói: “Ngươi là người Thịnh gia?!”

“Ta không phải người… Ta là quỷ…” Mặt nạ quỷ nói xong lại tới gần từng bước, vươn kiếm chỉ vào Hoàng hậu: “Ngươi cũng xuống đó đi, ngươi hại chết nhiều người như vậy, bọn họ đều đang ở âm tào địa phủ chờ ngươi, ha ha ha… Trăm ngàn tính mạng Thịnh gia, mẹ con Trân quý phi… Đều đang chờ ngươi!”

Hai tròng mắt hoảng sợ của Hoàng hậu rung rung một chút, sau đó bật thốt lên nói: “Mẹ con Trân quý phi?”

“Đúng vậy! Ngươi hại chết bọn họ! Bọn họ đang chờ ngươi! Ha ha ha! ! !”

“Ta không hại chết nàng!” Hoàng hậu đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Không phải ngươi thì là ai? Ha ha ha……..”

“Là…” Hoàng hậu mấp máy môi, đột nhiên lại trừng mắt nhướng mày, đợi khi nàng ngẩng đầu lên thì ánh mắt đã thay đổi: “Ngươi không phải quỷ! Ngươi là người!”

Bắc Đẩu nhìn thấy bóng của chính mình bị ánh trăng chiếu ra, buồn bực.

Nếu đã không phải quỷ, Hoàng hậu cũng không tất hoảng sợ. Nàng trầm mặc hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Dọa người bị phát hiện, Bắc Đẩu cũng lười giả bộ, tiến lên từng bước dùng mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng của nàng, nói: “Ta muốn mạng của ngươi!”

Hoàng hậu cũng là nghĩ tới chuyện khác: “Thái tử cũng bị ngươi giết có phải hay không?”

Bắc Đẩu nhìn nữ nhân ngồi trên giường, đột nhiên cải biến chủ ý bởi vì hắn lại nghĩ ra một ý niệm tà ác trong đầu: “Thực ra hắn còn chưa chết!”

Hoàng hậu nghe vậy, con ngươi lập tức lóe lên ánh sáng.

Bắc Đẩu lại tiếp tục nói: “Con của ngươi sống hay chết, tất cả đều dựa vào hành động của ngươi!”

“Có ý gì?”

Bắc Đẩu cười âm u nói: “Không phải ngươi thực để ý con của ngươi sao? Vậy lấy mạng của ngươi đổi lấy mạng của hắn, như thế nào?”

“Nếu ngươi tự sát, ta có thể tha cho con ngươi.”

Không khí bên trong cực kỳ trầm mặc, nhưng trong lòng Hoàng hậu lại dậy lên tầng tầng sóng dữ.

Sau một lúc lâu, nàng nói: “Chỉ bằng một câu của ngươi làm sao bổn cung có thể tin! Ngươi để ta gặp hắn!”

Bắc Đẩu rũ mắt, sau đó hắn lấy ra từ trong tay áo một cái hộp gấm ném về phía giường.

Hoàng hậu mở ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi. Chỉ thấy bên trong hộp là hai ngón tay người, một ngón còn đeo một chiếc nhẫn vàng nàng không thể quen thuộc hơn.

“Có muốn ta đem hắn cắt thành từng miếng nhỏ gửi cho ngươi hay không?” Thanh âm Bắc Đẩu không mang theo chút cảm tình.

“Không được!!!” Hoàng hậu lập tức hét lên.

“Vậy là tốt rồi.”

Hoàng hậu im lặng nhìn hai ngón tay kia, run rẩy, rơi nước mắt.

Bắc Đẩu quét mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày, đến lúc đó nếu ta không nghe được tin ngươi chết, vậy ngươi chờ thu được cánh tay con ngươi. Ngươi chết, con của ngươi không thể làm Thái tử nhưng có thể sống, ngươi tự mình suy nghĩ đi!”

Nói xong, thu kiếm, xoay người rời đi.

Chờ hắn đi tới bậc cửa, phía sau lại đột nhiên truyền tới thanh âm oán độc.

“Ngươi là người của Bùi Chương?”

Bắc Đẩu quay đầu lại, cười lạnh: “Thất điện hạ so với đứa con phế vật của ngươi càng thích hợp với vị trí kia!”

***

Tác giả có lời muốn nói: Ai ôi, thịt phía trên là ai viết? Một chút cũng không thuần khiết, khinh bỉ!

11 bình luận về “Phu quân, kiềm chế điểm_chương 54

  1. mình cũng xếp 1 chân ngồi hóng nhà bạn á, cố lên, hơn nữa chặng đường rùi, đừng bỏ cuộc nhé

  2. Nghi tiểu giáo và tiểu Ất là ấy ấy lắm nha *cười gian* nghi lắm à nha máu hủ lên não kakaka…. k biết có phiên ngoại 2 người hem nữa 🙂

Gửi phản hồi cho tutu Hủy trả lời