Phía trước năng lượng cao_Chương 37

Chương 37: Ở sau.

Số 4 nghiêng mặt cho nên không dự đoán được biến cố phát sinh ngoài ý muốn, còn theo bản năng run lên cổ tay muốn thu hồi lại roi.

Đuôi roi quấn chặt lấy thanh lan can, cô ta dùng sức kéo không được, ngược lại thân thể bị lực kéo tác dụng khiến cho lảo đảo bước xuống cầu thang.

“Đinh” một tiếng, “vũ khí” lúc trước Tống Thanh Tiểu ném về phía Nữ roi đỏ đụng phải vách tường đằng sau, đập tróc một mảng sơn tường rồi rơi xuống đất.

Nữ roi đỏ nhanh chóng quay đầu, cực lực ổn định thân hình đang lao xuống dưới của mình. Cô ta còn chưa hết đắc ý vì đánh trúng Tống Thanh Tiểu, khóe miệng vẫn còn đang giơ lên nhưng đôi mắt thì đã trừng lớn, lại tiếp tục giật cánh tay.

Một đầu roi bị cuốn lấy, đầu kia nằm trong tay Số 4, sợi roi banh thật chặt nhưng không có bị rút ra được.

Tống Thanh Tiểu bị cô ta đuổi theo lâu như vậy, chờ chính là cơ hội này. Vũ khí của Nữ roi đỏ bị quản chế, cả người đều mất đi lực sát thương.

Lúc này đương nhiên là nhân lúc cô ta bệnh mà lấy mệnh!

Cô chịu đựng đau nhức trên cánh tay, dùng bàn tay chưa bị thương còn lại nắm lấy thân roi kéo mạnh, Số 4 hét lên sau đó bị cô kéo xuống hai bậc cầu thang.

Khoảng cách của hai người rút ngắn, Nữ roi đỏ nhanh chóng phản ứng lại, sát ý trên mặt chuyển thành sợ hãi.

Nữ nhân này xác thực ghê gớm, tàn nhẫn lại độc ác, tính cách cũng quyết đoán, một khi phát hiện tình huống bất lợi đối với mình thì lập tức xoay người chạy, ngay cả vũ khí cũng không cần.

Nhưng Tống Thanh Tiểu sao có thể để cho cô ta chạy. Nhiệm vụ của hai người tương phản, vốn dĩ chính là đối thủ một mất một còn, lúc trước lại còn bị cô ta đuổi giết, kết mối thù không chết không thôi. Vô luận như thế nào Tống Thanh Tiểu đều không thể buông tha người này.

Hai người cách nhau cũng không xa nhưng Nữ roi đỏ nóng lòng chạy trốn cho nên tốc độ bùng nổ. Cô ta ném roi sau đó đề chân bước lên hai bậc cầu thang.

Tình thế tức khắc nghịch chuyển, kẻ đi săn trở thành con mồi, vội vàng muốn thoát khỏi nơi đây.

Đêm nay sau một phen truy đuổi, thể lực của cả hai đều tiêu hao gần như không còn, Tống Thanh Tiểu cũng có lòng muốn tốc chiến tốc thắng.

Không thể để cho Số 4 chạy ra khỏi cầu thang bộ này. Trên tầng 4 còn cất giấu một Số 6 ý đồ không rõ, đến lúc đó cho dù cô hao hết tâm lực đuổi theo và giết chết Số 4, Số 6 lại xuất hiện khả năng sẽ thuận tay nhặt lợi.

Mắt thấy Số 4 lại chạy một bước, kéo xa khoảng cách giữa hai người, cô nhanh chóng đuổi theo. Lúc này đương nhiên không thể che giấu thực lực, trong lúc khẩn cấp, Tống Thanh Tiểu lập tức kết tay tạo ấn: “Mua dây buộc mình, vây!”

Tinh thần lực hội tụ khiến cho không khí xung quanh bị áp chế, thuật chữ “lâm” theo như ý chí của cô, vây khốn lại Số 4.

Bước chân của Số 4 trong nháy mắt trở nên nặng tựa ngàn cân, không khí xung quanh giống như bị đè ép khiến cho cô ta khó có thể hô hấp.

Thời gian giống như bị dừng hình vào lúc này, ngắn ngủn một hai giây, mặt của Số 4 đã trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta tự nhiên nghe được lời Tống Thanh Tiểu vừa thốt khỏi miệng, trong lòng hiểu rõ việc này chắc chắn có liên quan đến kẻ đằng sau.

Chỉ là Số 4 ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Tống Thanh Tiểu ngoại trừ chủy thủ lại còn cất giấu bản lĩnh như vậy.

Người này nhìn yếu đuối giống như Số 5, cô ta không thèm để vào trong mắt nhưng không ngờ lại ẩn giấu sát chiêu, đánh một cái trở tay không kịp.

Thuật chữ “lâm” chủ vây khốn, chế trụ. Bởi vì tinh thần lực của Tống Thanh Tiểu không mạnh cho nên nhiều nhất cũng chỉ duy trì được tầm hai, ba giây mà thôi.

Nhưng hai, ba giây này đối với Số 4 mà nói cũng đã như cả ngàn năm.

Trong nháy mắt ngắn ngủi này, Tống Thanh Tiểu cất bước chạy lên, đầu ngón tay đã đụng phải quần áo của cô ta, túm chặt…

Ba giây…

Hai giây…

Số 4 nghe được trong đầu lại vang lên âm thanh “tích tích”, dãy số đếm ngược trước mắt thay đổi hai lần, lực lượng ngăn trở thân thể mình dần dần yếu đi.

Ánh mắt của cô ta lộ ra mừng như điên, cảm giác được trọng lực áp trên thân thể mình yếu bớt, chân phải vốn đang trì trệ lại có thể từ từ chuyển động bước về phía trước.

Một giây…

Lúc mũi chân cơ hồ đã sắp chạm xuống mặt đất, một bàn tay bắt được vạt áo của cô ta, cũng dùng lực kéo ngược về phía sau.

Số 4 lấy lại được quyền khống chế thân thể, đương nhiên sẽ không cam lòng yếu thế. Như Tống Thanh Tiểu suy nghĩ, cô ta đã cường hóa thể chất, dưới tình huống tính mạng du quan, cô ta không chút do dự xoay người muốn đánh Tống Thanh Tiểu một cái trở tay không kịp, đạp ngã sau đó lại thoát đi.

Tay cô ta còn chưa có dương lên, Tống Thanh Tiểu đã vung tay phải nắm chủy thủ đâm vào hông cô ta.

“A…..”

Vẻ hung ác trên mặt Số 4 cứng lại, trong miệng cầm lòng không đậu mà thét lên một tiếng kinh hãi. Lúc lưỡi dao chui vào da thịt, cô ta chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, đau đớn còn chưa kịp truyền lên tới não bộ. Cô ta theo bản năng duỗi tay muốn bắt lấy bàn tay đang nắm chủy thủ của Tống Thanh Tiểu. Thừa dịp này, Tống Thanh Tiểu cũng bắt được Số 4.

Hai người dây dưa vật lộn, rất nhanh liền mất cân bằng, cả hai đều ngã về phía lan can cầu thang phát ra âm thanh “đông đông” vang dội.

Một nhát dao kia đã khiến Số 4 bị thương, mất đi vũ khí đối với cô ta là một đả kích tâm lý trầm trọng, bây giờ lại bị Tống Thanh Tiểu tóm gọn, lý trí của Số 4 trong nháy mắt hỏng mất.

Tống Thanh Tiểu cố nén đau nhức sau khi sử dụng tinh thần lực, mũi chân câu lấy chuôi roi bị rơi trên mặt đất, tay cầm chủy thủ của cô nhẹ nhàng buông, chủy thủ “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, chớp lên hai cái sau đó bị động tác giãy giụa của hai người mà văng ra xa một ít.

Cô nắm lấy thân roi, trong lúc Số 4 cực lực phản kháng, nhanh chóng tròng hai vòng vào cổ cô ta.

Số 4 không cam lòng chờ chết, biểu tình càng thêm hung ác, thậm chí không màng đến vết thương ở eo, duỗi tay ôm chặt lấy Tống Thanh Tiểu, lực đạo lớn giống như một con trăn, hiển nhiên cô ta hiểu được ý đồ của Tống Thanh Tiểu, biết chính mình mà buông tay thì sẽ chết.

“Mày đừng có mơ…”

Cô ta thở hổn hển như trâu, lúc này không còn một tí ti ngạo khí của ban đầu, sắc mặt trắng bệch, sợi tóc toán loạn, một đôi mắt mang theo hung ác và khiêu khích.

Số 4 sắp chết phản công, sức lực không hề nhỏ, ôm chặt lấy Tống Thanh Tiểu giống như muốn ép đứt xương cốt của cô. Vết thương do roi gây ra trên tay trái bị cô ta chạm phải, đau đớn xuyên tim.

Tống Thanh Tiểu không để ý đến cô ta chửi mắng, lại giơ tay kết ấn.

Lúc trước cô sử dụng tinh thần lực vây khốn Số 4 đã tiêu hao thất thất bát bát, lúc này cũng không dám dự phòng, hét lên: “Mua dây buộc mình, vây!”

Đắc ý trên mặt Số 4 hóa thành kinh hoảng thất thố, cái loại cảm giác thân thể không chịu khống chế lại tới nữa. Đôi tay đang ôm lấy Tống Thanh Tiểu trở nên cứng đờ, thậm chí khóe miệng vốn đang giơ lên lấy một tốc độ cực chậm mà cong xuống hình thành một biểu tình vô cùng quỷ dị.

Cô ta biết Tống Thanh Tiểu lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, chưa chắc có thể vây được mình trong bao lâu.

Một giây…

Thân thể bị định trụ trong nháy mắt lại chậm rãi khôi phục sức lực.

Số 4 còn chưa kịp vui mừng, Tống Thanh Tiểu cũng đã bắt lấy cơ hội một giây đồng hồ này, tránh thoát trói buộc của cô ta, dùng sức đẩy người.

Lan can cầu thang khá cao, ước chừng hơn một mét nhưng cũng chỉ mới đến phần eo của Số 4 mà thôi. Một khi bị đẩy, cô ta còn chưa hoàn toàn lấy lại được quyền khống chế thân thể, người đã mất cân bằng, trực tiếp ngã ngửa ra ngoài.

“A….” Tiếng kêu thảm thiết trong miệng cô ta vừa mới phát ra đã rất nhanh bị sợi roi siết chặt, biến thành vài tiếng rên rỉ vô nghĩa.

Bình luận về bài viết này