Lệnh truy nã Đông cung_chương 366, 367

Chương 366:

Thường Hy đưa thiệp mời đến chỗ Lệ Bình và mấy người kia kỳ thực là muốn biết bọn họ đối với vị Lạc phi này có ý kiến gì hay không? Đương nhiên Lệ Bình sẽ đứng về phía nàng, còn bên Đỗ Đình Phương thì nàng không dám khẳng định. Ngồi đây đoán già đoán non không bằng trực tiếp giăng lưới, mời các nàng đến gặp mặt cũng là một loại thử dò xét ý kiến.

Hơn nữa hôm nay còn có trò hay phải diễn, Thường Hy muốn biết xem vị Lạc phi danh nổi như cồn kia có tiến bộ hơn trước hay không. Lạc phi chỉ trong thời gian ngắn mà có thể giống như chim sẻ biến phượng hoàng, nhất định trong này có huyền cơ, chẳng qua giờ phút này nàng chưa đoán ra được mà thôi.

Thường Hy được tấn phong làm Thái tử phi, theo quy củ là phải có tam môi lục sính chính thức gả cho Thái tử. Thế nhưng hiện tại nàng mang thai không chịu nổi vất vả cho nên vị Hoàng đế tốt bụng, am hiểu ý người kia cố ý công bố với thiên hạ rằng chờ cho tiểu thái tử ra đời sẽ tổ chức nghi thức hoàn chỉnh.

Việc Thường Hy có thai đã gây cho hậu cung một chấn động không nhỏ. Hài tử còn chưa có sinh ra nhưng đã được Hoàng đế phong hào cho là tiểu thái tử, cho nên có thể thấy được địa vị của Tiêu Vân Trác không ai có thể đánh đổ, ít nhất là hiện giờ không ai làm được điều đó.

Thường Hy có chút không hiểu được lão nhân gia kia tại sao lại hết lần này đến lần khác cứ khẳng định trong bụng nàng là một tiểu thái tử? Đây không phải là đẩy nàng vào giữa hố lửa hay sao? Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, càng nghĩ càng thấy lão Hoàng đế nhất định là cố ý, nhưng nhớ tới gần đây hắn sống cũng không được yên ổn với đám nữ nhân hậu cung cho nên có thể miễn cưỡng bỏ qua. Nhưng nếu loan truyền ra tin tức này cũng tốt, tối thiểu thì những kẻ trong bóng tối kia cũng sẽ không còn an phận nữa mà bắt đầu rục rịch ra tay hành động.

Dùng qua đồ ăn sáng, Thường Hy ngồi ở trên xích đu lẳng lặng nghỉ ngơi, tính toán thời gian, một hồi nữa Trịnh Thuận cũng sẽ trở về. Không biết Dương Lạc Thanh sẽ có phản ứng gì, ngẫm đến mà cảm thấy thú vị.

“Thái tử phi, nô tài đã trở lại.” Thanh âm Trịnh Thuận vang lên cách tấm rèm.

“Vào đi.” Thường Hy ngồi thẳng thân thể rồi mới lên tiếng.

Nhìn Trịnh Thuận một người đi vào, đằng sau cũng không thấy Triêu Hà và Vãn Thu, thần sắc Thường Hy căng thẳng, hỏi: “Người đâu?”

“Hồi bẩm Thái tử phi, là do nô tài chậm một bước. Khi vừa đến đó thì biết được Lạc phi đã đem các nàng đến Hương Chỉ cung.” Trịnh Thuận bất đắc dĩ nói, liếc nhìn Thường Hy một cái rồi nói thêm: “Vì thế nô tài lại chạy tới Hương Chỉ cung thế nhưng Lạc phi cũng không thả người, còn nói rằng Thái tử phi chẳng lẽ lại tiếc một hai cái nô tài sao?”

Hai mắt Thường Hy híp lại, nổi lên một nụ cười nhạt, hỏi: “Còn nói gì nữa?”

“Còn nói… Nếu như muốn người thì tự mình đến lấy…” Trịnh Thuận cúi đầu nói, lời vừa rồi quả thật có chút quá phận. Lạc phi đúng là một nhân vật khó lường.

Thường Hy cũng không tức giận. Dương Lạc Thanh còn đang mong nàng tức giận mà động thai khí đâu! Nhưng đây cũng chính là ý tứ của nàng, cho nên nàng chậm rãi đứng dậy, nói: “Vậy ta đây đành tự mình đi tới, tránh cho có nhiều người tự cho mình thành phật sống. Cũng không nhìn chính mình có đức hạnh gì, lời như vậy mà cũng dám nói!”

Trịnh Thuận thấy vậy liền vội vàng khuyên can: “Thái tử phi, ngài cũng không nên đi mạo hiểm, có chuyện gì chờ Thái tử về rồi tính!”

Thường Hy lắc đầu, nói: “Không cần, nếu chỉ bằng nàng ta mà đã khiến ta sợ hãi thì làm sao có khả năng đứng vững ở hậu cung sau này? Muốn chê cười ta sao? Bãi giá!”

Thường Hy ra lệnh một tiếng, Đông cung lập tức liền chuẩn bị tốt loan giá cho nàng. Thường Hy được Trịnh Thuận đỡ tay, từ từ đi lên kiệu mềm, nhìn một đám người đang vây chung quanh, nói: “Trực tiếp đến Hương Chỉ cung, đi thêm một vòng quanh hậu cung, dù sao cũng vừa đến thời gian dùng ngọ thiện, người đến người đi hẳn là rất náo nhiệt. Có chuyện vui cũng không thể quên mời mọi người tới xem.”

***

Hương Chỉ cung.

Dương Lạc Thanh ngồi trên tháp, dựa người vào tấm nệm là hàng cống phẩm, hé ra khuôn mặt xinh đẹp khẽ cau mày, nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Ngươi nói đều là thật?”

“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ không dám nói dối, Thái tử phi đúng là đang ngồi loan giá đi một vòng trong cung, nói là muốn đến Hương Chỉ cung của chúng ta.” Cung nữ nơm nớp lo sợ nói, rất sợ chọc giận chủ tử.

Dương Lạc Thanh ngồi một mình xuất thần, nàng chỉ biết Thường Hy có thể thuận lợi hồi cung thì mình sẽ gặp không ít phiền phức. Nhưng ít nhất hiện tại đã khác xưa, nàng không còn là một Dương Lạc Thanh suốt ngày chỉ biết trốn tránh kẻ khác. Lại nói nàng cũng phải cảm tạ Tần Nguyệt Như, nếu không có Tần Nguyệt Như nàng cũng không có được vận khí tốt như vậy. Chỉ không ngờ Tần Nguyệt Như một đời thông minh, một đời tính kế lại rơi và kết cục tự thiêu, thực sự là khiến nàng rất mất hứng. Nàng vẫn cho rằng lấy bản lĩnh của Tần Nguyệt Như sẽ làm cho Thường Hy không thể sống tốt mà trở về, ai ngờ cũng chỉ là một phế vật.

Nhưng thế cũng tốt. Cái chết của cha mẹ nàng cùng Tần Nguyệt Như không thoát khỏi quan hệ, nàng không cần động thủ bà ta cũng đã chết, coi như là báo thù.

Nghĩ tới đây, tâm tư lại chuyển đến trên người Thường Hy. Không nghĩ đến nàng ta cũng thông minh, cư nhiên muốn đem sự tình nháo lớn. Nhưng muốn đòi lại người chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Trước đây nàng thân phận địa vị thấp, nhưng bây giờ đã khác xa, huống chi lòng của Hoàng thượng đều đặt lên người nàng, nàng có cái gì phải sợ?

Dương Lạc Thanh thuận miệng nói: “Gọi Triêu Hà, Vãn Thu qua đây đấm lưng, bóp chân cho bản cung. Gần đây đi nhiều có chút mệt mỏi.”

“Dạ.” Tiểu cung nữ vội vã rời đi, chỉ trong chốc lát liền đem người đưa tới. Triêu Hà và Vãn Thu đều nghe được chuyện Thường Hy hồi cung, cũng biết nàng cho người đón các nàng trở về, thế nhưng Dương Lạc Thanh này lại không dễ dàng thả người như vậy. Chẳng qua là vì Dương Lạc Thanh đã nắm được nhược điểm của các nàng cho nên mặc kệ nàng ta phân phó cái gì các nàng cũng đều phải đi làm, cho dù là đấm lưng, bóp vai cũng phải cắn răng mà làm.

***

Thường Hy nhìn ba chữ lớn “Hương Chỉ cung” phía trước mà lộ ra một nụ cười băng lãnh, trước khi tiến vào liền hỏi: “Trịnh Thuận, các nàng có tới kịp không?”

“Thái tử phi yên tâm, nô tài đã sai người chờ ở cửa cung, người tới sẽ lập tức đưa đến Hương Chỉ cung, đảm bảo sẽ kịp.” Trịnh Thuận thấp giọng nói, trên mặt lộ ra một nụ cười thật lớn, nói: “Nô tài đã an bài tất cả, chủ tử chỉ cần nghe thấy thanh âm ám hiệu liền có thể hành động, đảm bảo nàng ta hết đường chối cãi.”

Thường Hy gật đầu một cái, xuống khỏi kiệu mềm, nói: “Được, làm rất tốt. Khi trở về nhất định gia sẽ có thưởng.”

***

Chương 367:

Hiện tại Trịnh Thuận cũng không cần ban thưởng, chỉ cần được xả giận là tốt rồi, vì vậy đi theo sau lưng Thường Hy liền tiến vào.

Cung nhân vừa thấy Thường Hy liền khom lưng hành lễ. Ra đón ở cửa là một cung nữ cấp cao, vừa nhìn liền biết là cung nữ được chủ tử coi trọng. Thường Hy ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thì thân thể hơi cứng lại. Nốt ruồi chu sa nơi khóe miệng nàng ta khiến Thường Hy nhớ tới thân ảnh buổi tối hôm đó tại Lân Chỉ cung, cũng không biết người trước mắt này là Dứu Vân hay Họa Sắc. Quả nhiên kẻ muốn hại nàng là Dương Lạc Thanh!

“Nô tỳ Dứu Vân tham kiến Thái tử phi!” Dứu Vân vội tiến lên hành lễ, cử chỉ đúng mực, không hề có một chút gọi là có sát ý đối với Thường Hy, giống như chuyện tối ngày hôm qua chưa từng xảy ra.

Thường Hy cười một tiếng, nói: “Đứng dậy đi.” Thanh âm dừng lại, cố ý quan sát nàng, nói: “Nhìn thật lạ mắt, trước kia cũng chưa từng thấy qua, là người ở cung nào hay sao?”

Dứu Vân không nghĩ tới Thường Hy sẽ hỏi như thế, vội thu liễm thần sắc, nói: “Trước kia nô tỳ làm việc ở phòng tạp dịch, may nhờ có nương nương thương tiếc nên mới được đến Hương Chỉ cung.”

“Như vậy sao? Ngươi thật có phúc khí!” Thường Hy nhấc chân đi vào chính điện, lại nói: “Bổn cung và Lạc phi cũng là chỗ quen biết, thân thể Lạc phi đã khỏe chưa? Đã lâu không gặp đúng là có chút tưởng niệm.”

“Hồi bẩm Thái tử phi, thân thể nương nương vẫn mạnh khỏe.” Dứu Vân càng phát ra không hiểu Thường Hy, đây là có ý tứ gì?

“Thái tử phi, mời vào.” Thanh âm Dương Lạc Thanh xuyên thấu qua tấm rèm truyền ra.

Khóe miệng Thường Hy khẽ nhếch lên, thật là quá phách lối. Nhưng nàng cũng không thèm so đo, chỉ đứng ở cửa nói: “Bổn cung cũng không vào nữa. Hôm nay chỉ muốn cùng Lạc phi nói chút chuyện nhà, nếu thân thể Lạc phi không tiện thì để hôm khác đi, bổn cung không quấy rầy ngươi.”

Trong phòng yên tĩnh lại. Khóe miệng Dứu Vân giật giật, không nghĩ Thái tử phi lại là người khó chơi như vậy. Lạc phi muốn gọi nàng tiến vào để trấn áp khí thế, ai ngờ nàng ta lại lấy lui làm tiến.

“Thái tử phi nếu có chuyện vậy bổn cung đành ra vậy.” Dương Lạc Thanh khẽ cười nói. Trong chớp mắt rèm che bị vén lên, nàng ta vịn tay Vãn Thu đi ra, Triêu Hà cúi đầu đi ở phía sau. Hai người không nhìn đến Thường Hy, tựa hồ như không quen biết nàng.

Thường Hy cũng giống như không hề phát hiện ra Triêu Hà và Vãn Thu, cười nói: “Kẻ sĩ cách biệt ba ngày phải rửa mắt mà nhìn, không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi nương nương lại bay lên rất nhanh.”

“Ngươi cũng không phải giống vậy? Một bước lên trời, phải không?” Dương Lạc Thanh cười nói, tựa hồ tuyệt không lo lắng đối nghịch với Thường Hy.

Thường Hy thở dài một tiếng, nhìn Dương Lạc Thanh, nói: “Người khác không biết chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Ta không thích những danh lợi phú quý này. Điều ta cần, ngươi so với người khác không phải rõ ràng hơn sao?”

Thường Hy nói chuyện rất tùy tiện, giống như một chút cũng không đem Dương Lạc Thanh làm người ngoài, nói gần nói xa tràn đầy thân mật. Người trong đại điện cũng có chút kinh ngạc, ai cũng cho là Thường Hy sẽ tới để hưng sư vấn tội, không ngờ nàng tới lại chỉ để nói chuyện tào lao. Đợi bọn họ dâng trà xong, Thường Hy hướng về phía bên cạnh, nói: “Các ngươi lui xuống đi, ta muốn cùng với Lạc phi ôn chuyện, có việc sẽ gọi các ngươi.”

“Vâng.” Người bên cạnh Thường Hy cung kính lên tiếng.

Dương Lạc Thanh vừa thấy Thường Hy như vậy, khẽ cau mày nhưng vẫn nói: “Các ngươi cũng lui xuống đi.”

Đám người Dứu Vân không thể làm gì khác hơn là lui ra. Triêu Hà và Vãn Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dương Lạc Thanh cố ý chọn thời điểm Thường Hy đến mà bắt bọn họ ra phục vụ là muốn khi nhục bọn họ khiến Thường Hy khó chịu. Ai biết Thường Hy tiên phát chế nhân, cho người bên cạnh mình lui ra trước, cứ như vậy Dương Lạc Thanh cũng không thể làm khác. Rốt cục vẫn là chủ tử nhà mình thông minh.

Trong chớp mắt ở đại điện cũng chỉ còn có hai người. Thường Hy nhìn Dương Lạc Thanh, cười nhẹ nói: “Đại khái ngươi không nghĩ tới ta sẽ còn sống mà trở về chứ?”

Thần sắc Dương Lạc Thanh cứng lại, nói: “Đây là có ý gì? Thái tử phi không nên nói bừa.”

“Những sát thủ ngươi phái ra kia trước khi chết có lưu lại chứng cứ, trong tay ta cũng có nhân chứng, muốn khống chế chỉ sợ ngươi cũng thoát không khỏi liên quan.” Trong tay Thường Hy làm gì có người, nàng chỉ muốn gạt nàng ta mà thôi. Nhưng Thường Hy cũng không phải vô cớ mà nói như vậy, nàng đều đã có suy tính sâu xa.

Quả nhiên thần sắc Dương Lạc Thanh khẽ biến. Thường Hy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng đoán không có sai, trong những người đó thật sự là có người của nàng ta. Nếu không phải ban đầu Mạnh Điệp Vũ có kể về Dương Lạc Thanh cho nàng thì bây giờ nàng cũng sẽ không nghĩ tới nàng ta.

Thần sắc Dương Lạc Thanh thay đổi mấy lần nhưng vẫn còn cố nói: “Vu oan giá họa cũng không sao, Hoàng thượng sẽ làm rõ đúng sai.”

Thường Hy cười rộ lên, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Ngươi còn nhớ rõ lời ta nói trước kia không?”

Dương Lạc Thanh chau này, kể từ khi nàng ta vào cửa, quyền thao túng tình hình liền nằm trong tay nàng ta, thật rất không thoải mái, nghe đến đó thì cường ngạnh nói: “Chuyện đã qua ta cũng quên rồi.”

“Tại sao có thể quên? Này cũng không hay đâu!” Thường Hy không chút nào tức giận, tuyệt không để ý bộ mặt khó coi của Dương Lạc Thanh, tiếp tục nói: “Ta là một người cực kỳ cẩn thận, ta là một nữ nhân thích mang thù, ta lại càng là người một vốn bốn lời. Ta nhớ ta đã từng nói qua với ngươi, người khác kính ta một thước ta sẽ kính họ một trượng, nhưng người khác nếu cắn ta ba phần, vậy ta cũng phải trả lại năm phần. Tối qua Lạc phi chăm sóc ta như vậy khiến ta khắc cốt ghi tâm rồi, lúc nào sẽ đem phần ân tình này trả lại còn phải tùy vào tâm trạng của ta. Tâm trạng ta không tốt sẽ rất dễ giận lây sang người khác, nhất là người đắc tội với ta. Thật không khéo tối qua Lạc phi đã đắc tội với ta, lại đắc tội vô cùng nặng nề, lại cứ hôm nay tâm trạng ta không được tốt, rất rất không tốt. Ta không thích người khác tính toán ta, ta vừa hồi cung ngay cả một ngụm trà nóng cũng chưa được uống, ngươi nói xem ta nên làm thế nào để hồi báo người kia đây?”

Thân thể Dương Lạc Thanh chấn động, không nghĩ tới chuyện tới hôm qua Thường Hy đã biết được là do nàng động tay động chân, sắc mặt trắng bệch, nói: “Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu, đừng vu oan cho người tốt!”

“Aii, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, bản lãnh cũng càng ngày càng cao. Ta thật sự sợ a! Sợ rằng bước kế tiếp không biết ngươi sẽ làm ra cái gì, ngươi có phải muốn mưu đoạt ngôi vị Thái tử của phu quân ta hay không? Hay là ngươi đã kết liên minh với người nào rồi?” Thường Hy chậm rãi đứng dậy, khẽ vuốt eo, từ từ hướng về phía Dương Lạc Thanh đi tới.

Lần này Dương Lạc Thanh thật sự có điểm nóng nảy, Thường Hy vừa mới nói cái gì? Không đúng, nàng ta vừa mới hồi cung, làm sao có thể biết cái gì, không thể nào! Thấy Thường Hy đi tới đây, trong lòng Dương Lạc Thanh càng vội, khẽ gắt: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi có thai tốt nhất là nên ngồi xuống!”

Lúc này Thường Hy nghe được thanh âm Trịnh Thuận đột nhiên vang lên, không biết vì sao tiếng quát mắng lại cao đến nỗi truyền cả vào đại điện. Thường Hy biết đã đến lúc, bước nhanh đến bên người Dương Lạc Thanh, cười nói: “Lần này ngươi cũng nên nếm thử mùi vị ta đã nếm tối qua.”

6 bình luận về “Lệnh truy nã Đông cung_chương 366, 367

  1. Oàjjjjj. Từ bh ngày nào cũq mất ăn mất ngủ vj nhớ nàq cho koj *mắt longlanh* p/s: sắp xoq r. Kố lên nha nàq :*

Gửi phản hồi cho sunshine n0vember Hủy trả lời